Chủ Nhật, 7 tháng 2, 2016

Đọc vài bài thơ của Đỗ Trung Lai

       Đọc vài bài thơ của Đỗ Trung Lai               
                                        Đêm sông Cầu

Anh qua sông Hồng, sông Đuống 
Mùa mưa bọt nước đỏ ngầu
 
Không biết ở nơi em ở
 
Êm êm một khúc sông Cầu
 

Tiếng một con tôm búng nước
 
Vó bè ai cất sau lưng
 
Sao giời lọt qua mắt lưới
 
Rơi đầy xuống cả mặt sông
 

Con sông của người quan họ
 
Suốt đời nước chảy lơ thơ
 
Em ơi! Em là cô gái
 
Từ lâu anh đợi anh chờ
 

Em là cô Tấm thảo hiền
 
Đến giữa đời anh trẩy hội
 
Tình đã trao nhau êm đềm
 
Mà vẫn mắt nhìn bối rối
 

Sông Cầu khi đầy khi vơi
 
Chảy ngang qua câu quan họ
 
Ướt đầm vạt áo bao người
 
Vạt thương ướt cùng vạt nhớ
 

Em nói nhẹ như hơi thở
 
Anh nghe để nhớ suốt đời:
 
Giữ tình yêu như giữ lửa,
 
Đừng quên, đừng tàn, đừng nguôi!
 

Tình yêu có từ phương em
 
Đi qua tháng năm chờ đợi
 
Tình yêu cũng từ phương anh
 
Lửa rừng bồn chồn góc núi
 

Tình yêu có từ hai ta
 
Chẳng đủ gần mà giận dỗi
 
Nhà xa, mặt trận càng xa
 
Gặp nhau lần nào cũng vội
 

Ngày mai chắc là nhiều nắng
 
Nên sao giăng khắp trên đầu
 
Ngày mai trấn miền ải Bắc
 
Tựa lưng vào đêm sông Cầu.

Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phan Lạc Hoa phổ nhạc thành bài hát Tình yêu trên dòng sông quan họ

                                                         U 70

Xa dần tiệc tùng, xa dần giấc ngủ 
Dưới đèn khuya, đêm hoá ra ngày
 
Ngồi thương nhớ những mối tình xa thẳm
 
Thu chưa về đã ngại gió heo may!
 

Lấy ngõ xóm thay cho đường vạn dặm
 
Náu thân khô vào trong áo chăn dày
 
Tiêu tiền vặt cũng chờ con, chờ vợ
 
Nhìn thời gian trôi tuột khỏi lòng tay!

Nguồn: Ơ thờ ơ (thơ), Đỗ Trung Lai, NXB Hội nhà văn, 2013


                                     Chị tôi
(Kính tặng chị Sa, vợ liệt sĩ Đỗ Trung Cẩn) 

Anh tôi đi mãi không về
 
Không ai giải được lời thề chị tôi
 
Chị tôi giờ hết duyên rồi
 
Bao năm chỉ thấy gió giời trên cao
 
Bao năm chỉ những ra vào
 
Bao năm sáo chả lần nào sang sông
 
Đợi anh chẳng thấy vân mồng
 
Thôi còn biết gửi tơ lòng vào ai
 
Khi trăng lặn, lúc sương mai
 
Một mình một ngõ lấy ai chuyện trò
 
Vàng xanh như cỏ đầu bờ
 
Cỏ còn đợi nước, chị chờ gì đâu
 
Sông sâu mà giếng cũng sâu
 
Cau già đã đốn, giàn trầu đã khô
 
Rèm thưa, trúc sót đong đưa
 
Trúc rơi từng đốt người chưa gặp người
 
Chị tôi giờ hết duyên rồi
 
Gốc hồng cũng chả được ngồi hái hoa
 
Năm đi qua tháng đi qua
 
Chị trôi trong ấy như là trong mơ
 
Đời người thế cũng xong ư?
 
Đầu xanh mà cũng ba thu một ngày
 
Nói chi đến chuyện hao gầy
 
Chị tôi đã chết từ ngày anh đi!

             
Nguồn: Đêm sông Cầu, NXB Quân đội nhân dân, 2003
                                          ------------------------------------------

                    Mẹ

Lưng mẹ còng rồi 
Cau thì vẫn thẳng
 
Cau-ngọn xanh rờn
 
Mẹ-đầu bạc trắng
 

Cau ngày càng cao
 
Mẹ ngày một thấp
 
Cau gần với giời
 
Mẹ thì gần đất!
 

Ngày con còn bé
 
Cau mẹ bổ tư
 
Giờ cau bổ tám
 
Mẹ còn ngại to!
 

Một miếng cau khô
 
Khô gầy như mẹ
 
Con nâng trên tay
 
Không cầm được lệ
 

Ngẩng hỏi giời vậy
 
-Sao mẹ ta già?
 
Không một lời đáp
 
Mây bay về xa.

Nguồn: Đêm sông Cầu, NXB Quân đội nhân dân, 2003


                          =================================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét