Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

THƠ NGƯỜI LÀNG GIỮA - 16 - NGUYỄN ĐÌNH HÙNG


THƠ NGƯỜI LÀNG  GIỮA ( 16 )

  NGUYỄN ĐÌNH   HÙNG

         Chuyên mục Thơ Người làng Giữa  xin giới thiệu bài thơ  của tác giả Nguyễn Đình Hùng - sinh 1907 mất năm 1973  thọ 66 tuổi. Cụ gốc gác ở xóm 1 Đại Mão, thuở trước đi học chữ Hán và và sau đó đi dạy chữ Hán nên còn được gọi nôm là cụ Khóa Hùng.
             Cụ đã từng đi dạy học ở nhiều nơi, sau định cư và mất ở Yên Dũng- Bắc Giang.
             Xin có một vài thông tin về cụ : Cụ có 2 bà vợ, bà cả có 2 con đều tham gia hoạt động trong lực lượng vũ trang trong thời kỳ chống Pháp và chống Mỹ. Bà hai có một con trai duy nhất là liệt sĩ chống Mỹ. Có một giai thoại kể rằng : Khi một nhân vật quan trọng của huyện Yên Dũng mất, hàng trăm người ( trong đó có cả học trò của cụ ) đến nhờ cụ làm hộ câu đối viếng , cả trăm đôi không đôi nào giống đôi nào.
             Bài thơ  sau cụ làm vào tháng 6 năm 1950. Nhờ một người quen, con trai cụ  gần đây mới sưu tầm được. Đọc bài thơ người đọc dễ liên hệ đến bài thơ Thề non nước của Tản Đà, nhưng quan hệ  Non, Nước  ở hai bài khác nhau xa. Mời các bạn đọc  thơ và nếu có điều kiện gửi cho chúng tôi những bài bình về bài thơ này.
                 .
               SƠN THỦY

                             Sông với nước lững lờ một dải,
                             Kẻ trên bờ một dẫy non cao.
                             Nhân khi hội ngộ tương giao,
                             Nước, Non kể hết thấp cao mới là.

Non hỏi Nước: Bác người lịch thiệp,
Dẫu xa gần đi khắp mọi nơi.
Đục trong đã trải mọi mùi,
Gốc nguồn xưa tỏ cho tôi biết cùng?

Nghe Non nói, Nước liền bày tỏ:
Rằng tôi nay  "tứ hải vi gia".
Lênh đênh đâu cũng là nhà,
Khi vào lục địa, khi ra hải tần.

Khắp thiên hạ nhân dân mong mỏi,
Mong gặp tôi cho khỏi khô khan.
Các loài sinh vật thế gian,
Cùng tôi vun sới muôn vàn bấy nay.

Lúc thở khí mây bay ngũ sắc,
Khi phun mưa cho khắp mọi nơi.
Biết bao tiện lợi cho đời,
Tàu bè mở lối cho người lưu thông.

Non nghe nói, nỗi lòng chán ngán
Bảo Nước rằng : Bác thật hoài hơi!
Công đâu chìm nổi với đời,
Mà trong mà đục, mà vơi mà đầy?

Cứ như tôi thế này cũng rảnh
Kiếm một bầu điềm tĩnh là vui.
Chơ chơ đứng vững giữa trời,
Trăng thanh gió mát là người Trương Chi.

Khắp hoa thảo bốn thì bát ngát
Giọng chim kêu như hát bên tai.
Sẵn kho vô tận của trời,
Còn trời còn đất ăn chơi còn dài.

Nước nghe nói những lời vọng thế,
Bảo Non rằng : Nghĩ thế phải đâu?
Ngắm xem trong quả địa cầu
Xưa nay mấy lớp bể dâu đổi đời.

Kìa cứ lấy Mặt Trời mà hỏi,
Sớm phương đông chiều tới phương tây.
Mặt Trăng khi khuyết khi đầy
Bốn mùa khí hậu hàng ngày khác nhau.

Cho nên phải ngẫm câu tiền định,
Phải tùy thời suy tính mới xong.
Nên tôi quyết chí giao thông,
Đã rằng trong đục, đục trong quản gì!

Nếu vẫn cứ đứng ỳ như bác,
Sớm chờ tối đợi khác nào chiêm bao.
Bốn mùa phong nguyệt tiêu dao,
Dù ai muốn khoét, muốn đào mặc ai.

Thôi còn mọc ra đời chi đó,
Chật đất thêm nào có ích gì?
Thôi rồi bác cũng vong suy
Núi kia nước chảy có khi cũng mòn./.

                                                                             Tháng 6 năm 1950

                                                                 NGUYỄN ĐÌNH HÙNG
                                                                                                                                                  
                                                                                                    

                              ****************************************************************




Tham khảo :                                  THỀ NON NƯỚC

Nước non nặng một nhời thề 
Nước đi đi mãi không về cùng non 
Nhớ nhời nguyện nước thề non 
Nước đi chưa lại non còn đứng không 
Non cao những ngóng cùng trông 
Suối khô dòng lệ chờ mong tháng ngày 
Sương mai một nắm hao gầy 
Tóc mây một mái đã đầy tuyết sương 
Giời tây ngả bóng tà dương 
Càng phơi vẻ ngọc nét vàng phôi pha 
Non cao tuổi vẫn chưa già 
Non thời nhớ nước, nước mà quên non! 
Dù cho sông cạn đá mòn 
Còn non còn nước hãy còn thề xưa 
Non cao đã biết hay chưa? 
Nước đi ra bể lại mưa về nguồn 
Nước non hội ngộ còn luôn 
Bảo cho non chớ có buồn làm chi! 
Nước kia dù hãy còn đi 
Ngàn dâu xanh tốt non thì cứ vui 
Nghìn năm giao ước kết đôi 
Non non nước nước chưa nguôi nhời thề


                                                                                                                                    (Tản Đà tùng văn 1922) 

                                                                                                                  Nguồn: Tản Đà toàn tập - Tập I, Nxb Văn học, 2002

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét