THƠ NGƯỜI LÀNG GIỮA ( 4 )
NGUYỄN ĐÌNH CÁN
Thơ Người làng Giữa (4) xin giới thiệu bài thơ
của tác giả Nguyễn Đình Cán - sinh 1942 - xóm 1 Đại Mão. Là một sĩ quan về hưu, ông được cử làm nhiều
công việc ở làng xã.
Nhiệt tình với công tác, lao
động,làm thơ. Thẳng thắn góp ý trong các cuộc họp. Có nhiều bài thơ ca ngợi quê
hương, có tính chiến đấu cao.
.
LỬA
Khi loài người
phát minh ra lửa,
Cứ chói ngời cháy đỏ suốt tháng năm.
Lửa bập bùng thức cùng đêm tối,
Lửa cười reo, sưởi ấm chỗ ta nằm.
Trong mỗi con người đều có lửa,
Lửa tình yêu, lửa của thi ca.
Lửa căm hờn trút lên đầu giặc,
Tôi luyện con người đứng giữa phong ba.
Đảng ta đó đang thời kỳ chỉnh đốn,
Nhìn lại còn: thật, giả, đúng, sai.
Hãy mạnh dạn bước ngẩng đầu ta tới,
Cho rạch ròi, minh bạch, công khai.
Khi cấp bách ai thiếu đi ngọn lửa,
Thì thật là vô nghĩa, yếu hèn!
Bởi lẽ sống ai cũng cần có lửa,
Ngọn lửa hồng trong mỗi trái tim ta.
SUY TƯ BƯỚC TỚI NĂM RỒNG
Nhâm Thìn xuân đẹp bớt gieo neo,
Luật Nước tuân theo giảm đói nghèo.
Mão diệt gian tà tham nhũng ngán,
Rồng mang sung túc ấm no theo.
Quê hương đổi mới ngày tăng tiến,
Đất nước vươn mình mạch sống reo.
Tiến bộ, văn minh lời Bác dặn,
Dân giàu, nước mạnh rợp cờ treo.
Ngày 02-11-2011
DẠI
VÀ KHÔN
Tranh
luận nhau chi dại với khôn.
Khôn
mà thành dại, dại nên khôn.
Những
trò phi pháp khôn mà dại,
Pháp
luật tuân theo dại hóa khôn.
Tập
thể vươn lên sao lại dại?
Cá
nhân luồn lách dễ gì khôn?
Ở
đời, bao kẻ khôn mà dại,
Bao
người tưởng dại, hóa ra khôn!
Những ngày kỷ niệm CM tháng Tám
và Quốc khánh 02 tháng 09
năm 2012
NGUYỄN ĐÌNH CÁN
****************************************************************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét